Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

NHỚ NƯỚC NGA

        Tự nhiên lại nhớ nước Nga. Nhớ quá. Cũng vào khoảng thời gian này 15 năm trước, mình còn ăn bánh mì Nga, uống sữa Nga, còn tung tẩy trên đường hái những trái táo chín đỏ gặm nhồm nhoàm... Những chiều mùa hè tha thẩn nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt nhìn hàng bạch dương cao vút, lòng mang mang nghĩ ngợi...Hình như trong nỗi buồn người ta hay nghĩ, trong lúc vui người ta càng nghĩ nhiều hơn. Những cái nghĩ ấy có gì đó vẩn vơ, không rõ nét lúc nhanh, lúc chậm, cứ lảng bảng trong đầu.
        Nước Nga giờ này người Viêt vẫn ở. Bè bạn cùng lứa với mình hồi bên đấy vẫn còn. Chẳng biết chúng nó phiêu bạt ở đâu, nhưng đích thị vẫn còn, chúng sinh sống bên đấy, lấy vợ bên đấy và sinh con đẻ cái. Chúng đã thành công dân Nga, có nhà riêng ở nước Nga và chiều chiều đi mua bánh mì Nga...còn nóng hổi.

       Mình ở Việt Nam, giờ nhớ nước Nga lòng buồn rũ. Nước Nga không sinh ra mình, nhưng nước Nga lưu giữ 10 năm tuổi trẻ của mình. Hồi ấy mình vẫn tuổi yêu, hi vọng còn cháy bỏng, chỉ cần ai đó, đốt lên, cách xa hàng 1000 cây số, lòng mình có thể... thành ngọn lửa.
       Ôi nước Nga thân yêu. Tôi nhớ nước Nga như nhớ quê mình đấy. Tôi đã ở nhiều nơi, đi dọc từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, cả những vùng nghỉ mát Yalta giờ thuộc nước cộng hòa Ucraina mà tôi rất quí.

      15 năm rồi, tôi không còn gặp được nước Nga, đặt bàn chân lên cánh rừng Nga bạt ngàn xanh ngắt. Tôi không có lỗi lầm gì phải xa chúng, chỉ đơn giản, cuộc đời của tôi, như vận may quí hiếm đã cạn mà tuổi trẻ vô tình đón nhận. Tôi có vài nỗi buồn thoảng qua, làm chảy nước mắt. Cũng có lần tôi phải trả giá bằng những giọt mồ hôi của mình, nó cũng là qui luật có vay có trả, sự đền bù ở cuộc đời đôi khi không phải đi theo số dương.
      Nước Nga có làm tôi buồn, nhưng nỗi buồn ấy cũng là cơ may tuổi trẻ dễ hàn gắn, giờ với tôi nỗi buồn ấy như một vệt dung nhan mà ai đó xoa lên má, để bây giờ vẫn còn vết.

      Sắp sửa cuối tháng mười, nước Nga bắt đầu tuyết rơi, những bông tuyết li ti nhẹ bỗng, bay là là trong không gian làm tôi háo hức. Kí ức về tuyết với tôi có thể ngủ yên, không bao giờ dậy, bởi vì nước Nga không đến với tôi một lần nữa, mặc dù rất muốn. Được nói tiếng Nga, được ngồi trên xe điện chạy dọc thành phố, mà tôi cứ mơ... như có một ngày, một ngày nào đó tôi rểnh rang...thăm bạn bè,  những khuôn mặt ngày đó, đã già đi ít nhiều, nhưng cái nét xưa, chắc không thay đổi.

TUẤN ANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét