Vặn volume cho nhỏ lại gần số không, để âm thanh chiếc tivi không nghe rõ tiếng, chỉ còn những hình ảnh chạy nhằng nhịt theo thời gian.Tôi lúc này, đang cần sự yên tĩnh, không muốn chạm vào thế giới bên ngoài. Tôi đang nghĩ đến tôi, một vài sự cô đơn buông tỏa, chạy rần rật phía ngực trái. Mắt đăm đăm nhìn vào tivi mà đầu óc toàn nghĩ chuyện khác.Sự vô cảm trong tâm thức hiện hữu, tivi đang mở mà như không thấy, càng cố nhìn...lại càng không thấy. Tim tôi mơn man cánh đồng cỏ dại. Tôi thấy rõ tôi thẫn thờ trước màu xanh của cỏ...rồi tôi lại nghe ai đó gọi tên mình...cũng ở trong mơ...mà những thứ đó ở màn hình tivi đều ...không có.
Chẳng biết sự lấn lướt thế nào, lòng tôi cứ trì xuống bâng khuâng...đâu đó...xa lắm, không sao nâng lên được.
Tôi nghĩ về thời ấu thơ với khuôn mặt lấm láp như trăng rằm...một vài con đương nghuệch ngoặc của ngày xưa ai cũng đăm đắm vỗ về. Hình như sự lớn lao ở con người không phải là vật chất mà là cõi lòng đầy hay vơi của những nỗi niềm đã cũ.
Khi bây giờ đây, một mình, ngồi bên tivi, lặng im, đành rằng mặt...vẫn nhìn nhưng lòng lại không thấy.
Quá khứ đã làm ta ràng buộc, như một ngôi nhà, mà dẫu đi đâu, rồi cũng có lúc người ta trở về để xem xét...những vật dụng của mình còn hay mất, dù rằng hàng ngày họ vẫn nghĩ đến công ăn việc làm bình thường.
Âm lượng của chiết áp về số không hoặc dương, chỉ trong tích tắc.Tập hợp của nỗi lòng được mở ra hay đóng lại tùy thuộc vào ngón tay mình có dám đưa đẩy hay không.
Hiện tại tìm ở đâu được dễ dàng, những quá khứ không phải lúc nào cũng có. Quá khứ không phơi ra tiền bạc, nhưng nó gợi cho ta những linh nghiệm quí về cuộc đời sống tốt hơn.
Có những việc trong hiện tại ta không bằng lòng nhưng qua quá khứ , ngẫm lại, tính tới tính lui rồi lại bằng lòng.
Quá khứ là cái thước đo đơn giản mà phần định tính thì không nhiều nhưng phần định lượng lúc nào cũng đầy ắp nỗi lòng làm ta say mê buộc phải quyết định theo chính kiến của mình.
Cái chiết áp thành cái ranh giới để ta đi tìm mà đôi khi không dám liều lĩnh với những ngón tay quá cẩu thả,
Là con người, đứng trước vật nhỏ bé này, có lẽ ta lại... nên nghĩ ngợi.
TUẤN ANH
Em chui vào đây tưf sáng. Cưs nghĩ đươcj yên thân. Ai dè lại bị lôi côr đi VB. Giơf vêf lại chạy vào đọc. Xin bác cả chưx rơi.
Trả lờiXóaEm thích môtj cái cây nhỏ nhỏ nhà bác nhén. Nhưng ngại hông dám nói.