Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

TÌM TRONG IM LẶNG

            Muốn ngồi nghe một bản nhạc không lời thật dài, chầm chậm để mình ngồi yên trên chiếc sopha, trong căn phòng lặng im, thiếu sáng.
            Những ca từ chẳng biết đi về đâu mà mình thèm khát đến thế. Người ta bảo cái đi rồi, chính là cái đang đến mà chính bản thân tôi cũng nhiều lần lập luận như vậy, nhưng rồi tôi lại không tin...! Tôi không biết mình thiếu cái gì mà chỉ thấy lòng vắng tanh, như một khoảng sân đã nguội lạnh. Chiếc màn hình tivi vẫn nhập nhằng đưa đẩy, vô hồn, chỉ có tác dụng trang trí cho căn phòng bớt đi trống vắng mà thôi.
            Không biết em ở đâu hay đang đi trên đường với một người khác mà mình không dám gọi. Liệu em có nhận ra mình không, hay chúng ta không quen nhau. Có lẽ thế cũng tiện.ánh mắt mình đỡ phải giật mình, cho cái cúi xuống vào...chỗ chẳng có gì!
             Im lặng để ...tìm mà cái tìm ấy... trống hua?

TUẤN ANH

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

KHOẢNG LẶNG



Nằm trên mặt boong, nghe lại bản nhạc cũ, thấy lòng xa thẳm. Anh em trên tàu mỗi người một góc, tự tìm cho mình thú vui, để gây dựng. Còn mình, nhìn về mảnh trăng cuối tháng sấp ngửa, lòng cứ đầy lên sự mơ hồ.
Trong đám đông tôi rt ít khi nói chuyn, thường ch lng l quan sát và lng nghe người ta, ch hiếm khi có chính kiến. Thế nên, rt nhiu ln, các bn xung quanh đu nói: "sao ông c im như thóc thế?"," đúng là “người ta gieo, còn ông thì gt..."  Nói như thế cũng đúng, nhưng thc ra, li chng đúng chút nào, bi mi người đu có hai khong đi sng khác nhau, mt là khong đi sng thc ti vi gia đình, hai là khong đi sng riêng đang nm đâu đó trong sâu thm mi con người...đó là khong lng. Khong lng này, ít thy, ít xut hin, nó ch bt phát, khi tình cm dn lên qua mnh, sc chu đng không ni, thì lúc này người ta dùng đến nó và nó... xut hin. Khong lng này mong manh, d v, nhưng nó cho ta thy s vĩnh hng, mt đam mê ca s tn ti, đ đi tiếp con đường ca chính mình. Khong lng tâm hn này, là khong lng v không gian, nơi mà người ta có th ngp ln, hoc tr v đây đó,  đào bi, cầm nắm...nhng th mà người ta thích...Có th là mt bông hoa di, mt con chun chun, có th chng là gì c, đơn gin, ch đ ngm nhìn, nơi mình đã đi qua... Khong lng y như mt h nước đc, ngoáy mãi ri, cn phi đ cho lng li, đến tn cùng, khi gn vi nhng th nước bn thì đt nhiên, mình nhn ra kết qu khác...S đong đếm ca thi cuc s phân gii...và sau đó l ra nhiu khong sáng. Khong sáng y chính là thi gian đ phân đnh, cái còn, cái mt nhng cái cn nm gi hay buông b. Khong thi gian này là đ chín ca cm xúc và lí trí, khi mà trong thc ti, ta khó thoát ra được.
Ngi với bạn, tôi vẫn mênh mang trong hồ nước của mình, th hi, tôi đang "gieo"... hay là ... "gt"
Ngoài kia, trăng đang rơi xuống mép nước, yên lặng. Những ánh sáng thuần túy không biết nói, lại hắt lên như một bản thể.

TUN ANH