Tiếng đàn đêm nay réo rắt quá, không ngủ được. Mình cố ghìm lòng và quay mặt vào trong mà tiếng đàn vẫ rỉ rả, buông lơi luồn qua khe cửa. Tuổi của mình có thể ngủ không được sâu lắm, nhưng đích thị, tiếng đàn kia cũng là đồng phạm làm cho giắc ngủ trở nên lười biếng.
Mình trở dậy, bật đèn "à, vẫn sớm" mới có gần một giờ sáng, cũng có thể lát nữa thôi , tiếng đàn sẽ tắt và đêm lại trở về nguyên vẹn, giấc ngủ của mình rồi sẽ đầy và tràn qua mí mắt.
Uống một cốc nước, tôi lại trèo lên gường đi ngủ tiếp, nhưng lần này tôi trùm chăn kín cả đầu, hòng không cho tiếng đàn kia có cơ hội trở lại.
Miệng lẩm bẩm , tôi tập đếm, cố kéo giấc ngủ về sớm, mai dậy còn đi làm. Tôi đếm mãi ...đếm mãi, như để quên đi sự có mặt của mình, với giấc ngủ còn vật vã.
Trong giấc ngủ , tôi lạc vào vùng tối om, im phăng phắc. Ở đây chẳng có ai cả. Tôi chạy như bay trong không gian, chân tôi vẫy vùng ...và hét toáng lên...cố lay động, làm sao mọi người xung quanh có thể nghe thấy tiếng mình , đừng để im lặng buông tỏa, phủ lên tôi.
Căng mắt, tôi nhìn ra ngoài, hòng tìm những dấu quen, nhưng, vẫn bặt vô âm tín. Hình như, sự im lặng ở đây rất lạnh lùng. Tôi sợ. Lần đầu tiên tôi sợ. Sợ im lặng sẽ bám riết lấy tôi. Mình là con ngừời, sao phải im lặng. Mình có tai để nghe, có mắt để nhìn và có miệng để nói, sao phải im lặng. Là con người, cái cực nhất là không nói được, nhưng dứt khoát không phải là im lặng. Sự im lặng làm người ta khó hiểu và già nua. Sự im lặng cũng không khác gì cái chết.
Tôi vùng dậy...hóa ra mình ngủ mê.
Tiếng đàn nhà bên vẫn râm ran, nghe buồn não. Đàn không hay thì đúng rồi, nhưng có phải họ đàn cho mình đâu. Có thể nỗi lòng họ có chỗ nào u uẩn cần cất...tiếng gọi. Hình như, ở chỗ nào, họ đã gặp sự cô đơn, chung quanh là nỗi im lặng hoang vu đáng sợ đến cùng kiệt, họ cảm thấy ngột ngạt nên những ngón tay buộc phải khuấy để tìm...chỗ dựa. Tiếng đàn của họ uể oải, lúc róng lên, lúc tụt hẫng làm mình gai người. Một vài nốt đánh sai, hình như là cố ý, bò vào mép chăn tôi nằm phân giải, có thể rằng chúng không muốn sự thanh thoát mà chỉ là cố tình nấc những hơi thở mà họ đang ở ...nơi im lặng, đã lâu rồi...
Sự im lặng với giấc ngủ của tôi có thể là suôn sẻ nhưng với người khác là sự cực hình, cái cực hình kia và cái suôn sẻ ấy liệu có cùng một hướng?
Tôi miên man chẳng biết mình nghĩ gì nữa... và lăn ra ngủ.
TUẤN ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét