Trời hôm nay mưa, lại lạnh, làm mình tự nhiên buồn. Buồn vì chẳng đi được, cứ quẩn quanh ra , vào rồi lại ngóng ở ngõ. Đành rằng , ngõ chẳng có ma nào, nhưng vẫn ngóng...
Hai tay đút túi quần, người co lại...đã lâu rồi, chẳng đi đâu cả, chiếc điện thoại thật hiền lành, mình giờ không thấy thích nữa.
Những giọt mưa bé tí, chỉ bằng cái kim, mà rét. Cây hoa giấy ngoài sân hoa vừa mới ra đã rụng, có lẽ nó chẳng ưa gì những giọt mưa hiu hắt loại này.
Mình buồn.
Trong nhà chỉ có một mình, hết đi ra rồi vào mà chẳng biết làm gì. Mưa kìm hãm đôi chân, không đi được. Không, mưa là chiếc cánh cửa đang khóa trái tâm hồn mình. Con người chết sầu... vì mưa. Mà đột nhiên mình thấy nhớ, cũng chẳng biết... nhớ gì. Nhớ người bạn lâu năm ...đến người bạn mới quen, hay một buổi đạp xe lòng vòng quanh hồ Quần ngựa. Hồ Quần ngựa, ai cũng ra đấy, họ có niềm vui riêng của họ, còn mình ra... chẳng ai biết, nhưng hình như nỗi buồn cũng vơi đi ...thì phải?
Nhưng mưa thế này ai đạp xe ra hồ được, mưa là sợi giây để buộc chân mình.
Tháng mười, những trận mưa như thế này với nhà nông có lẽ không cần thiết, vì đang vào vụ thu hoạch, còn với mình , không liên quan, nhưng cũng không thích. Mưa không làm ai chảy máu hay những lời chì chiết hoang dại. Mưa cũng không trút cho ai nỗi buồn, chỉ biết rằng mình hay nghĩ ngợi đây đó rồi... đổ cho mưa!
Và mưa là con nợ ...để cho người ta trách!
TUẤN ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét