Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

KÈN SAXOPHONE VÀ NGƯỜI NGHỆ SĨ

       
 Được anh bạn ở huyện Kiên Lương giới thiệu, chúng tôi rời tàu mò mẫm và tới người nghệ sĩ mù thổi kèn saxophone jazz. Anh đã đứng tuổi, vợ anh cũng là người khiếm thị, sống trong căn nhà lá nhỏ bằng nghề đan chổi, dễ. Nhưng trong nhà anh bao giờ cũng có một cây kèn saxophone cũ kĩ, không biết của người nào, tặng anh từ lâu rồi.
          Đến nhà anh, trong lúc vợ anh đi vắng, nhưng sự tiếp đãi của anh, làm chúng tôi không muốn rời. Chuyện về chổi, dễ, anh cứ bộc bạch về giá cả, nguyên liệu và bán mua, nhưng khi hỏi chuyện về cây kèn saxophone thì anh bật dậy, như bắt được của quí. Có thể cây kèn trong anh đã ngủ lâu rồi, chưa lúc nào được thức dậy. Khi chúng tôi hỏi, anh lục tục đi vào, cầm cây kèn, trầm ngâm một hồi, sờ nắn từ đầu đến cuối, rồi từ từ đưa lên miệng…
Tiếng kèn saxophone jazz bắt đẩu phát ra bằng một nốt trầm dài, làm chúng tôi não nề, rồi đột nhiên vọt lên cao tít, như đang gõ vào nồng ngực…trong căn nhà lá thưa thớt với những cây trái đơn sơ. Saxophone jazz từ từ đưa đẩy, bò vào các đống chổi, dễ cao ngút, như có hồn rồi lại the thắt cùng những cung bậc mà có lẽ đến giờ tôi mới cảm thấu, ở tiếng kèn xa xỉ này, mặc dù đã đôi lần mơ về nó.
          Saxophone jazz dội lên như ai oán, làm tôi nghĩ về con đường đến nhà anh vừa heo hút vừa thênh thang. Tôi ngáo ngơ như ở chốn không người, thế giới này, đang chạy chậm lại cùng với nghĩ suy…
Con đường từ Kiên Lương tới nhà anh qua rất nhiều ổ gà, khúc khuỷu, giờ ngồi đây, tự dưng lại thấy mình rong ruổi. Cây kèn và người nghệ sĩ có thể là hai thứ khác nhau trong đời, mà đôi khi bị chìm lấp bởi nhiều cái phù phiếm khác. Số phận, có thể không định đoạn được con đường, nhưng đam mê lại làm ta không nỡ vứt bỏ. Gần hết đời người, những chổi, dễ đã nuôi anh bằng thể xác, nhưng cây kèn saxophone lại nuôi anh bằng tâm hồn. Mọi thứ đều tách biệt, sẵn sàng đổi chỗ cho nhau, nhưng không được phép chen lấn nhau và đè lên nhau, sự trùng khớp có thể là cái chết, hành trình như một gánh nợ trên vai.
           Tạm biệt anh, chúng tôi trở về tàu, ở trị trấn Ba Hòn. Biển miền Nam vẫn lặng im, không ồn ào như biển miền Bắc, giữa phao số không, lòng vẫn tĩnh lặng, nhưng không phải vì thế, tiếng kèn saxophone jazz miền Nam lại im ắng và tẻ nhạt.
            Ngả lưng vào thành giường, nhìn ra khơi, tôi thấy lòng đang chảy, mùi café khởi lại vị đắng, biết lòng mình thanh bạch. Chẳng dám nghĩ về điều gì, khi quá khứ cùng trôi…


TUẤN ANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét