quán café ở Mũi Nai, ven bờ biển. Chọn một góc khuất nhất, bên cây mù u đã có tuổi thả thơi ngắm mặt biển yên bình, với chiều đầy gió. Trong tít xa kia, ca sĩ Khánh Ly đang hát bài hát của Trịnh.
Bụng hơi mềm, vì đi nhiều, giọng ca của Khánh Ly lại rời rạc
làm mình thêm buồn. Trịnh đi rồi, đã hơn 10 năm, chúng ta không nhìn thấy
Trịnh, nhưng giờ ngồi đây lòng lại sôi lên những ca từ của Trịnh. Trịnh không
khóc, mình không khóc. Có thể Trịnh không biết mình buồn, vẫn mang nguyên vẹn
những ca từ cũ lặp lại, ở không gian đầy gió này.
Ngoài kia, vẫn dìu dặt vài chiếc ghe nhỏ đang vận chuyển tôm
cá lên bờ. Một vài người khách phía bên đối diện, không biết họ nghĩ gì vẫn thấy
những ly café đứng nguyên một chỗ, khi những ca từ vẫn đều đều, da diết. Sự đối
thoại của ca từ với lòng mình hay lòng mình đang đối thoại với ca từ…?
Trịnh đi rồi, sẽ chẳng bao giờ Trịnh quay trở lại với chúng
ta nữa. Sự khúc khuỷu đời người, sự khúc khuỷu của những nỗi lòng, làm ta không
thấy lối thoát. Cuộc đời, khởi đầu là con số không và kết thúc cũng là con số
không. Không ai mong mình là cát bụi nhưng thực ra mình chính là cát bụi…vì sự
nợ lần ở đời mà phải lán lại trong cõi tạm nhân gian.
Ngoài kia, biển đã về chiều.
Một ngày lũn cũn như con chó đen rồi lủi vào bóng tối, định
lượng về thời gian vẫn được đủ đầy trong chiếc đồng hồ sinh học mà con người áp
đặt. Một ngày dễ dàng trôi qua thờ ơ, chẳng màng gì đến nhiều việc còn trôi
chảy. Thời gian, không phải là những luống cày ải mà người ta rểnh rang gieo
hạt, thời gian là những con số đếm xếp gần nhau, chờ đến ngày mục ruỗng.