Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

NGỒI VỚI TRỊNH


 Chạy xe hết một ngày trời lòng vòng  thị xã Hà Tiên, tôi dừng lại
quán café ở Mũi Nai, ven bờ biển. Chọn một góc khuất nhất, bên cây mù u đã có tuổi thả thơi ngắm mặt biển yên bình, với chiều đầy gió. Trong tít xa kia, ca sĩ Khánh Ly đang hát bài hát của Trịnh.
Bụng hơi mềm, vì đi nhiều, giọng ca của Khánh Ly lại rời rạc làm mình thêm buồn. Trịnh đi rồi, đã hơn 10 năm, chúng ta không nhìn thấy Trịnh, nhưng giờ ngồi đây lòng lại sôi lên những ca từ của Trịnh. Trịnh không khóc, mình không khóc. Có thể Trịnh không biết mình buồn, vẫn mang nguyên vẹn những ca từ cũ lặp lại, ở không gian đầy gió này.
Ngoài kia, vẫn dìu dặt vài chiếc ghe nhỏ đang vận chuyển tôm cá lên bờ. Một vài người khách phía bên đối diện, không biết họ nghĩ gì vẫn thấy những ly café đứng nguyên một chỗ, khi những ca từ vẫn đều đều, da diết. Sự đối thoại của ca từ với lòng mình hay lòng mình đang đối thoại với ca từ…?
Trịnh đi rồi, sẽ chẳng bao giờ Trịnh quay trở lại với chúng ta nữa. Sự khúc khuỷu đời người, sự khúc khuỷu của những nỗi lòng, làm ta không thấy lối thoát. Cuộc đời, khởi đầu là con số không và kết thúc cũng là con số không. Không ai mong mình là cát bụi nhưng thực ra mình chính là cát bụi…vì sự nợ lần ở đời mà phải lán lại trong cõi tạm nhân gian.
Ngoài kia, biển đã về chiều.
Một ngày lũn cũn như con chó đen rồi lủi vào bóng tối, định lượng về thời gian vẫn được đủ đầy trong chiếc đồng hồ sinh học mà con người áp đặt. Một ngày dễ dàng trôi qua thờ ơ, chẳng màng gì đến nhiều việc còn trôi chảy. Thời gian, không phải là những luống cày ải mà người ta rểnh rang gieo hạt, thời gian là những con số đếm xếp gần nhau, chờ đến ngày mục ruỗng.
Nhấp lên miệng ngụm café nguội mà lòng thấy xót. Biển Mũi Nai vẫn nhẹ nhàng, con người Mũi Nai vẫn nhẹ nhàng. Mười năm nữa, có thể sóng Mũi Nai sẽ ồ ạt, con người Mũi Nai sẽ xô bồ hơn, cuộc đời vẫn tròn trĩnh, nhưng không lặng. Trịnh Công Sơn có thể vẫn còn, bên ấm trà trong lúc đêm khuya.

TUẤN ANH

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

CẦU VỒNG PHÚ QUỐC


 Khi tôi đặt chân lên đất Phú Quốc là 15h 45 phút, trên con tàu cao tốc từ Hà Tiên và cũng lúc đó, một cầu vồng to xuất hiện rực rỡ ngay trước mặt. Bẩy sắc lung linh, bẩy sắc của sự pha trộn, làm cho ta vẻ đẹp tuyệt vời của thiên tạo mà ai cũng ngoái nhìn. Chả trách, cầu vồng có từ lâu và sẽ còn lâu nữa, làm con người thèm khát, một vẻ đẹp hoang sơ, kì thú…
Cũng như hôm nay, anh xe ôm cho xe chạy chậm, sát lề đường và dừng lại để tôi được ngắm cầu vồng rực rỡ. Vẫn biết rằng, còn 16 km nữa mới có thể tới được trung tâm thị trấn, trong khi trời đã về chiều, nhưng phút giây quí giá, không phải lúc nào cũng có được, mà ở ngay vùng biển mênh mông này.
Cầu vồng, tôi cũng từng nhìn nhiều lần, từ ngày xưa, thời còn chăn trâu, cắt cỏ, những miền quê vừa thanh bình vừa yên ắng. Mỗi khi có cầu vồng, chúng tôi reo hò, rồi thi nhau đếm, đếm đến khi nào, cầu vòng tắt thì thôi. Trên mình trâu, có nhiều đứa gian lận, khi tôi đang đếm thì chúng nó gọi, mình thưa lên, thế là mất tập trung và lại đếm từ đầu. Mặc dù, tôi đã đếm nhiều lần, nhưng chẳng lần nào đếm được từ đầu cho tới cuối.
Lớn lên, mải công ăn việc làm, tôi cũng đi nhiều, nhưng hình như lại chẳng nhìn thấy cái cầu vồng nào. Có lẽ, cầu vồng xuất hiện thì tôi lại ở một nơi khác, hoặc khi tôi chăm chú thì cầu vồng không xuất hiện. Sự duyên nợ này, có phải là may rủi mà ở những người trưởng thành, không mấy khi nhìn thấy. Họ lam lũ, mải mê vì những đồng tiền, những chợ xe và những con đường heo hút. Đầu óc họ lởn vởn những guồng quay nào đó về sự mưu sinh hay nhũng so sánh được mất ở cuộc đời. Cầu vồng, họ có thể chẳng chú ý tới, mặc dù, nó vẫn như ngày xưa với 7 màu : xanh, đỏ, vang, lục, lam chàm, tím…
Bây giờ, tôi lại được nhìn thấy cầu vồng, một cầu vồng đẹp, ngay dưới biển, ở nơi cuối cùng của Tổ Quốc. Có thể, tôi đã có điều kiện chú ý hơn tới thời gian, không gian mà con người bị chi phối, những hiện tượng kì thú đâu đó lại quay về, nếu mình biết nuôi dưỡng, đặt hi vọng và cất công đi tìm nó.
Ai đó nói với tôi rằng sau cơn mưa trời lại sáng, thì nhất định như thế rồi, chứ còn gì nữa, sau cơn mưa thì trời chả sáng hay sao? Chiếc cầu vồng này bắc từ ngoài khơi, một điềm lành của thời gian cho con người được hưởng, nhưng, cũng sau cái điềm lành ấy, biết đâu, lại có sự tối tăm mà nó chưa phát sáng? Qui luật của tự nhiên, cũng như qui luật của con người, nó có thể phát lộ bằng cách này hay cách khác, nhưng sự thay đổi ấy có làm tan chảy những suy tư ngày đêm mài mòn, khi con người vẫn lớn lên với khát vọng. Ta ao ước đi trên nỗi niềm, ta ao ước đi trên cầu vồng bẩy sắc lóng lánh, niềm vui chúng ta đang trải dài trong sự ngây thơ huyễn hoặc…
Cầu vồng sẽ về nhiều hơn hay không về? Trời sẽ mưa sau cầu vồng này hay sẽ sáng sau chiếc cầu vồng này? Hi vọng có thể vẫn còn nhiều, nhưng tôi vẫn mong trời sáng, đành rằng, cũng có lần sau cầu vồng đã mưa…

TUẤN ANH