Ngồi quay lưng lại cây phượng tím trong tiết tháng hai xanh
ngắt. Đà Lạt vẫn còn sương mù lã chã trên từng con phố. Mùi thịt bò bốc lên trong
bát phở nghi ngút, phút đói lòng muốn cầm đũa và ngấu nghiến. Sì soạp ở đường
phố nhiều lúc có cái hay nhưng nhiều lúc cũng bồn chồn. Muốn ngắm cây
phượng tím mà phải đợi gần một tháng nữa mới có thể biết được. Sự chờ đợi là
ngẫu nhiên nhưng hình như cũng là khát vọng.
Quàng chiếc khăn cổ, che bớt đi cái giá tháng hai xào
xạc, ngửa mặt lên nhìn cây phượng chờ đợi, một sắc đẹp vẫn còn xa tít. Biết bao
giờ cho tới tháng ba?
Nhiều người thích ngắm cây phượng khi nở, nhưng tôi lại thích
ngắm cây phường khi tàn. Lúc phượng đẹp nhất là lúc hoa đã mãn khai, đến tận
cùng xuân sắc, một màu tím nhờ nhờ bắt đầu rụng xuống lả tả, xa xa như
bức tranh sắp đặt một màu…Có gì nghiệt ngã chăng, khi vẻ đẹp đó được trưng bày
đầy đủ nhất, trước ta, trên mặt đất. Trong không gian tím ngát trên trời, dưới
chân, hỏi làm sao mà không xao xuyến, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ phượng trơ
khấc, những cành nghều ngào, một trận mưa… tím lao xao. Ai
nỡ tay quét đi vẻ đẹp chắt chiu của một mùa nức nở đó? Thành quả của vẻ
đẹp còn nguyên đấy, bất động, mong manh, rộ lên những sắc màu cuối cùng của một
sự hoàn thiện, sắp sửa biến mất trên thế gian này…!
Trong cái hữu hạn của đời người, đều có hữu hạn của sắc đẹp
làm người ta càng yêu mến hơn với cuộc sống cũng như lòng mến mộ. Những khoảnh
khắc tuyệt vời ấy, như ngọn lửa, thổi bùng lên sự đam mê, như que diêm, cháy lên một
lần, rồi vĩnh viễn…nằm trong tro bụi. Vẻ đẹp ấy ở cuộc đời không phải lúc
nào cũng sẵn có, nó bay là là trong không gian, bất định, thi thoảng lại rộ
lên, rồi mất hút, như lộc trời ban phát cho mọi người một chút hi vọng để lấy
lại lòng từ bi của cõi phúc và có thể nhìn sâu hơn về cõi đời.
Vừa ngồi ăn, nhìn hàng phương xanh mà ngẫm nghĩ. Đành rằng, trong cuộc đời ai cũng phải đi tìm một lí lẽ cho riêng mình, và mong muốn được tận hưởng cái đep, đều thuộc hữu hạn trong cái vô hạn mà thôi. Vì, chúng ta đang sống trong rất nhiều bất an, thì tại sao cái cầu an kia không phải là mong muốn…?
Vừa ngồi ăn, nhìn hàng phương xanh mà ngẫm nghĩ. Đành rằng, trong cuộc đời ai cũng phải đi tìm một lí lẽ cho riêng mình, và mong muốn được tận hưởng cái đep, đều thuộc hữu hạn trong cái vô hạn mà thôi. Vì, chúng ta đang sống trong rất nhiều bất an, thì tại sao cái cầu an kia không phải là mong muốn…?
Cái đẹp đối với chúng ta, có lẽ còn xa lắm!