Nằm trên mặt boong, nghe lại bản nhạc cũ, thấy lòng xa thẳm. Anh
em trên tàu mỗi người một góc, tự tìm cho mình thú vui, để gây dựng. Còn mình,
nhìn về mảnh trăng cuối tháng sấp ngửa, lòng cứ đầy lên sự mơ hồ.
Trong đám đông tôi rất ít khi nói chuyện, thường chỉ lặng lẽ quan sát và lắng nghe người ta, chứ hiếm khi có chính kiến. Thế nên, rất nhiều lần, các bạn xung quanh đều nói: "sao ông cứ im như thóc thế?","
đúng là “người ta gieo, còn
ông thì gặt..." Nói như thế cũng đúng, nhưng thực ra, lại chẳng đúng chút nào, bởi ở mỗi người đều có hai khoảng đời sống khác nhau, một là khoảng đời sống thực tại với gia đình, hai là khoảng đời sống riêng đang nằm đâu đó trong sâu thẳm mỗi con người...đó là
khoảng lặng. Khoảng lặng này, ít thấy, ít xuất hiện, nó chỉ bột phát, khi tình cảm dồn lên qua mạnh, sức chịu đựng không nổi, thì lúc này người ta dùng đến nó và nó... xuất hiện. Khoảng lặng này mong manh,
dễ vỡ, nhưng nó cho ta thấy sự vĩnh hằng, một đam mê của sự tồn tại, để đi tiếp con đường của chính mình. Khoảng lặng tâm hồn này, là khoảng lặng về không gian, nơi mà người ta có thể ngụp lặn, hoặc trở về đây đó, đào bới, cầm nắm...những thứ mà người ta
thích...Có thể là một bông hoa dại, một con chuồn chuồn, có thể chẳng là gì cả, đơn giản, chỉ để ngắm nhìn, nơi mình đã
đi qua... Khoảng lặng ấy như một hồ nước đục, ngoáy mãi rồi, cần phải để cho lắng lại, đến tận cùng, khi gạn vợi những thứ nước bẩn thì đột nhiên, mình nhận ra kết quả khác...Sự đong đếm của thời cuộc sẽ phân giải...và sau
đó lộ ra nhiều khoảng sáng. Khoảng sáng ấy chính là thời gian để phân định, cái còn, cái mất những cái cần nắm giữ hay buông bỏ. Khoảng thời gian này là độ chín của cảm xúc và lí trí,
khi mà trong thực tại, ta khó thoát ra được.
Ngồi với bạn, tôi vẫn mênh mang trong hồ nước của mình, thử hỏi, tôi đang "gieo"... hay là ... "gặt"
Ngồi với bạn, tôi vẫn mênh mang trong hồ nước của mình, thử hỏi, tôi đang "gieo"... hay là ... "gặt"
Ngoài kia, trăng đang rơi xuống mép nước, yên lặng. Những ánh sáng thuần túy
không biết nói, lại hắt lên như một bản thể.
TUẤN ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét