Muốn ngồi nghe một bản nhạc không lời thật dài, chầm chậm để mình ngồi yên trên chiếc sopha, trong căn phòng lặng im, thiếu sáng.
Những ca từ chẳng biết đi về đâu mà mình thèm khát đến thế. Người ta bảo cái đi rồi, chính là cái đang đến mà chính bản thân tôi cũng nhiều lần lập luận như vậy, nhưng rồi tôi lại không tin...! Tôi không biết mình thiếu cái gì mà chỉ thấy lòng vắng tanh, như một khoảng sân đã nguội lạnh. Chiếc màn hình tivi vẫn nhập nhằng đưa đẩy, vô hồn, chỉ có tác dụng trang trí cho căn phòng bớt đi trống vắng mà thôi.
Không biết em ở đâu hay đang đi trên đường với một người khác mà mình không dám gọi. Liệu em có nhận ra mình không, hay chúng ta không quen nhau. Có lẽ thế cũng tiện.ánh mắt mình đỡ phải giật mình, cho cái cúi xuống vào...chỗ chẳng có gì!
Im lặng để ...tìm mà cái tìm ấy... trống hua?
TUẤN ANH
Những ca từ chẳng biết đi về đâu mà mình thèm khát đến thế. Người ta bảo cái đi rồi, chính là cái đang đến mà chính bản thân tôi cũng nhiều lần lập luận như vậy, nhưng rồi tôi lại không tin...! Tôi không biết mình thiếu cái gì mà chỉ thấy lòng vắng tanh, như một khoảng sân đã nguội lạnh. Chiếc màn hình tivi vẫn nhập nhằng đưa đẩy, vô hồn, chỉ có tác dụng trang trí cho căn phòng bớt đi trống vắng mà thôi.
Không biết em ở đâu hay đang đi trên đường với một người khác mà mình không dám gọi. Liệu em có nhận ra mình không, hay chúng ta không quen nhau. Có lẽ thế cũng tiện.ánh mắt mình đỡ phải giật mình, cho cái cúi xuống vào...chỗ chẳng có gì!
Im lặng để ...tìm mà cái tìm ấy... trống hua?
TUẤN ANH