Tự dưng lại thích uống rượu, tìm mãi chẳng có lấy một giọt,
đành lang thang quanh con tàu, rồi nhìn về... đất liền. Chẳng có ai trong tầm
mắt ngoài phía xa kia để chút bầu tâm sự.
Chiếc điện thoại quá quen, cũng chẳng nói lên được gì trong lúc này.
Những kí tự hiện lập lờ, nổi lên lềnh phềnh như những xác chết, chỉ biết vê vê
ngồi đợi. Con tàu dài đuỗn trong mùa thu Bắc bộ se se đang chạy về với vài mớ
ngôn ngữ ở facebook, làm mình chạnh lòng. Ai đo nông sâu trong hoang hoải gió
mùa, chút heo may bâng quơ rộn vào...ảo giác. Mình không thích giá lạnh, nhưng
ở cực Nam ,
lúc này đây, lại thấy khát thèm... Có cái rét nào làm mình co ro...? Chỉ cần
5000 đồng, mình cũng có thể thư thả nghỉ ngơi ở một quán cafe miệt vườn xứ Nam bộ
này. Thong thả nhìn ra xa, mình cũng như bao người dân, mặc lòng cho thời gian
trôi chảy, nhấm nháp một vị đắng quen quen, vẫn gọi về trong...tiềm thức. Nhấm
nháp và nghĩ suy cũng là một guồng quay của cuộc đời, mà lúc này, mình còn biết
thanh thản. Nhưng từ đây vào bờ vẫn còn ba tiếng nữa, tàu mới cập được đất
liền. Nhìn ánh trăng lui thủi đi về một góc trời cô độc. Chẳng có gì trang trí
cho một đêm tĩnh lặng, ngoài những sóng nước miên man.
Ở trên tàu tự nhiên lại thèm nghe tiếng tu hú, mặc dù trời
đã sang quá thu. Lấy đâu ra lũ chúng bạn để sum vầy, tuổi ấu thơ cứ tăm tắp trở
về…? Sau cabin, một khoảng sân nho nhỏ, ánh trăng thu lảng bảng... Đêm ở biển,
lặng lẽ, không ồn ào, khi tàu buông neo. Nhìn xuống mặt nước, vẫn những con
sóng ì ầm không ngơi nghỉ, một sự tuần hoàn lớp lớp, mà cũng chẳng biết ... về
đâu...Ngồi một mình, bên tách trà ... mà thấy lạnh.Tầm này ở quê, những tiếng
trống múa lân rộn ràng, những đứa trẻ háo hức với các mặt nạ, tìm chốn
quen...thách thức. Những trò đuổi nhau không dài mãi trong cuộc đời, nhưng đôi
khi vẫn rộ lên thi thoảng, sau ánh trăng lờ mờ, buông tỏa...
Tìm về chỗ ...quen, để thấy mình vẫn...lạ
Tìm về chỗ ...quen, để thấy mình vẫn...lạ
thèm một tiếng chim lạc loài để đêm về mình có thể lắng
nghe
thèm ai đó à ơi, dẫu rằng cũng chẳng phải gọi cho mình
thèm một chiếc lá khô bay lờ vờ trong gió
thèm bóng cây rủ xuống, để mình cuộn tay vào
gữi lấy lòng
vân vê…
thèm ai đó à ơi, dẫu rằng cũng chẳng phải gọi cho mình
thèm một chiếc lá khô bay lờ vờ trong gió
thèm bóng cây rủ xuống, để mình cuộn tay vào
gữi lấy lòng
vân vê…
Càng nghĩ, càng thấy lòng mình trống rỗng như những hoang
mạc khôn cùng. Đất liền ơi, đất liền! Đất liền đối với mình giờ không còn là
đất liền, mà là những cánh chim, đang lưu giữ những mảng kí ức khổng lồ của đời
mình, có nguy cơ sẽ vuột bay mất…Đất liền vẫn trong tầm nhìn thấy, nhưng liệu
có còn cảm thấy? Ngồi trên tàu, chút ưu tư cứ lắc dần trong tách trà nhỏ mà
không uống nổi, một khoảng không vời vợi và lạnh lùng. Không định vị, không báo
hiệu và đèn báo. Tiến thẳng hay quay ngang, mọi việc đều theo cảm tính mà không
theo lý tính. Khoảng không đó, liệu sẽ được nhân lên như thế nào, mấy ai được hiểu, mà họ vẫn nghĩ.
Mình tập viết về… khoảng không và tập nghĩ về… khoảng không.
TUẤN ANH