Lại đi về con đường ấy, vẫn cây gạo hua hắt, cạnh ngã ba có
quán nhỏ, nơi tôi một lần quên áo mưa và ướt sũng. Con đường đá hộc lộc cộc gữi
tôi lại, nhâm nhi một ly café hơn tiếng đồng hồ… Bây giờ, tháng năm hoa gạo
không còn nữa, nhưng mấy cái quán bên đường tuyệt nhiên không thấy, tự lòng tôi
chênh chao…một lối mòn vào dĩ vãng. Sắp xếp lại bộ nhớ, cố xóa đi những gì còn dai dẳng sót lại, dù
có thể là phù hoa, và tôi cố quên, quên cả những gì mình đã từng nhớ, những con
đường lớn và cả những nhánh rẽ. Sự đan chen của những lối đi giữa các đô thị
phát triển, trong muôn vàn những bứt phá của loài người, đó cũng là tất yếu.
Bước lại con đường cũ, bàn chân như nhón vào ảo giác mà thấy
vời xa…Thế giới không dừng lại mà luôn thay đổi, nên những bước người cũng dịch
chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Quả, thế giới có rất nhiều nốt chân, nhưng
những nốt chân này cũng chỉ tồn tại trên mặt đất trong 5 hoặc 7 phút thì lại có
một nốt chân khác đè lên. Thế giới hơn 6 tỉ người, hỏi làm sao có thể nguyên
vẹn một nốt chân tồn tại trong một giờ hồng hồ. Một nốt chân được vinh dự tồn
tại trong 5 hoặc 7 phút, hình như cũng là một hạnh phúc.
Bước lại con đường cũ, lang thang trên nhánh rẽ, mới vài năm
mà khó nhận. Mình thay đổi hay thế giới này đã thay đổi. Có lẽ nào những suy nghĩ
của mình vẫn chẳng bao giờ lớn? Chả trách những nếp gấp cũ của con người thường
vẫn hằn xuống theo lối mòn. Thiên định hay nhân định cũng đều là những con
đường mà chúng ta phải lựa chọn trong những cuộc mưu sinh. Sống ở thế giới này,
mình không mong sẽ tự do bước trên con đường lớn, mà phải tự tìm cho mình nhiều
nhánh rẽ, trong rất nhiều những ao hồ, những cấu trúc chằng chịt của đô thị
mới. Chúng ta phải tự tìm lấy, làm quen, buộc phải đan chen, để phù hợp hài hòa
với những cấu trúc đã định hình. Bước trên những nhánh rẽ mà lòng mang mang như
với cỏ cây và tự hỏi. Đi tìm một nhánh rẽ để ổn định, nhưng đâu có đơn giản,
cũng như ta mong để lại một nốt chân có thời gian dài hơn một chút, hình như
cũng là mơ tưởng…? Những nhánh rẽ cũng là cuộc trả giá cho một đời người mà
chúng ta phải vật lộn, mới có được. Đã lâu rồi, ta đã quen…quen với những nốt
chân của mình, nhưng bao giờ cũng bị khuyết góc…
TUẤN ANH