1.
Một
mình… ngả lưng vào thành sopha cho thời gian thánh thót, cho tiếng nhạc đưa
đẩy, từ từ bò quanh mép bàn, những âm điệu í a, lãng đãng theo giọt café đen
bóng, gõ thành tiếng lanh tanh.
Đêm đang trôi, đang trôi vật vờ, lúc được, lúc
mất như ánh đèn màu hua hắt, khó lòng mà định hướng…Thời gian không còn là số
đếm mà kéo thành từng mảng đen kít nối liền nhau và nhầy nhụa. Ta ngồi đây như
con lắc, đu trên những sợi dây chùng chình số phận, chỉ sợ những sợi dây mỏng
manh kia một ngày sẽ đứt… danh dự hay danh vọng đều thấy lập lờ.
Một
mình…nhìn quanh bàn bất động mà thấy lòng nhói động
2.
Một mình…xoay người
lại, nhìn về khoảng không héo rũ, muốn định thần về một con đường
rõ ràng nhưng không thể. Những ánh sáng nhập nhằng, lấp liếm các vật thể, làm
lòng mình cứ choãi ra, lạnh lẽo. Cho chút đường vào ly café, để lấy thêm thứ dư
vị ngọt ngào trung hòa trong đó, mà vẫn giữ được hương thơm của nó, vẫn giữ
được màu sắc của nó, có cái cớ ta được khuấy lên, để biết rằng ngọt đã
tan…trong đắng.
Nhấp
một ngụm thấy tê tê ở đầu lưỡi, lặng lẽ nhìn lên trần nhà tìm một điểm để định
vị nỗi lòng, những phút lang bang chẳng biết về đâu, muốn chậm lại trong sự đời
trôi chảy mà thấy khó. Ước ao hình như là một sự khô cạn, không thể gieo trồng
được, chỉ là con đường vẽ nhiều màu, tập
cho ta yên lòng trong cõi mơ, bước từ ảo giác sang ảo vọng.
Những
ca từ mềm nhũn, vật vờ, ẻo lả múa rồng, múa phượng như cố căng ra trong không
gian lạnh ngắt, muốn tái tạo từ không đến có, rủ mình về yên ả, trong màn đêm
yên bình, cho nỗi nhớ yên tĩnh, cho ước vọng yên tâm, để mình thấy yên lòng.
Một
mình…không cầu cạnh gì về quá khứ sẽ đổi thay, khoác lên mình một tấm áo sặc sỡ
để hít hà thứ vinh quang bái vọng, chỉ biết lặng im với cõi lòng trồi sụt,
hướng về sự bình an, cầu nguyện. Cõi thiên đường vẫn mở, đường nhân gian vẫn
nượp người, trong ý thức ta tìm về vô thức, trong an thần ta tìm chốn vô thần,
một vài khái niệm vu vơ gửi lên trời…
Một
mình…xoay người lại, rồi lại đảo xoay…
TUẤN
ANH