Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

MỖI NGÀY HAY MỘT NGÀY



Mỗi ngày, dậy từ 6 giờ sáng đánh răng rửa mặt, lập cập bật máy tính xem một lượt, thử đêm qua có còn ai mải làm đã gửi những dòng tin muộn mằn.
Chạy ra ngõ ngắm đóa hoa trà đêm qua vừa mới lách nụ có bị sai suyển. Cầm bô nước tưới lên nương cúc đang đóng nụ từ tuần trước.  Năm nay rét, tết 2013 chỉ còn hơn tháng mà cây cối vẫn xơ xác, hoang tàn.  Người gieo trồng vất vả, thời tiết cũng vất vả, chẳng hiểu những đồng tiền của những ngày cuối năm sẽ ra sao  khi mỗi sáng tỉnh dậy lại thấy mình thêm buồn.
Gặp ông bạn hàng xóm dậy từ 6 giờ 20 bằng mấy tiếng ho khục khoặc, biết ông đang ở bồn nước.  Vậy là còn 30 phút nữa , đủ thời gian cho một ấm trà nóng  buổi sáng, trong tiết giá đông này.  Câu chuyện của ông bạn và câu chuyện của mình trộn vào nhau khúc khởi, tạo một thứ dư vị mới cho mỗi sáng.
Tiếng con khuyển dóng dả, biết bà Lan đã lục tục dọn hàng. Quầy bánh đa có them món gì mới hay vẫn những món xì xụp…?

Mỗi ngày, lại như mọi ngày vẫn lặp đi lặp lại những âm điệu cũ, những âm thanh cũ và những gương mặt… cũ.  Mỗi ngày vẫn những con người cũ , giọng nói cũ và tính cách cũ… Mỗi ngày sự dịch chuyển của thời gian, dịch chuyển của con người hình như chỉ là sự kéo dài của vô thức. Thử hỏi, thế giới có gì sáng tạo không, khi, mỗi ý thức lập trình vẫn chẳng thay đổi.
Đi hết một con đường, mỗi ngày ta lại quay trở về vị trí xuất phát.  Xuất phát và khởi hành cũng chỉ là tên gọi mà con người chúng ta đã tạo ra nó, đặt tên cho nó, còn cái lõi của khởi hành và xuất phát thì hình như vẫn cố định, từ thời …tiền sử.
Khoác chiếc bành tô, lấy xe chạy ra quán café Vườn Xuân ở trung tâm,  hí hửng có thời gian thư thả ngắm lại những  xao động thành phố mỗi ngày. Áp chiếc xe bên đường, tắt máy, đưa vào gốc cây xà cừ cũ. Mùi café thơm lừng, sóng sánh sẽ hòa quyện trong không gian trùng điệp của phố xá lại được một ngày bảng lảng…?
Rút chìa khóa, bỏ túi, chợt ngẩng lên, không thấy biển hiệu cũ…
Café Vườn Xuân đã chuyển đi, không còn ở đây nữa. Phố xá đây, con người đây nhưng café Vườn Xuân…đã mất.
Bất giác, bàn tay trống trải, đôi mắt nheo nheo nhìn về cuối đường…
Một ngày hình như không phải là …mỗi ngày.?

TUẤN ANH