thời gian dưới chân anh mệt nhoài
con cu gáy vẫn rúc vào mỗi sáng
gọi bình yên
cố rểnh rang khâu lại nỗi niềm
bằng một điệu valse đã cũ
giọt cafe quyện vào sóng sánh
có lẽ anh sẽ ngọt ngào
em đi đi, đừng bao giờ quay lại
để tối nay anh ngồi trong giấc mơ
sắp xếp lại những cái còn cái mất
rồi rót ra ba chén rượu
một chén dành cho anh
một chén dành cho em
còn một chén
anh đổ vào sâu thẳm
lấp lại...
trồng lên đấy một cây đào tiên
để chiều chiều, những lúc thoảng qua, ngồi xuống
anh tựa vào
ngắm...
TUẤN ANH